Bao giờ Sài Gòn lại
trở về lại với những đêm không ngủ?
Dưới ánh đèn đường quán
hủ tiếu gõ vẫn đông vui.
Rồi lúc bình minh
tiếng còi xe ý ới,
Lại tắc đường trong khói bụi triền miên...
Bao giờ Sài Gòn lại
trở lại như xưa ?
Tiếng em bé tan trường,
gọi ngoại ơi con đói.
Mình tấp vào vỉa hè
ăn vội chén chè ngon.
Rồi mè nheo đòi ăn
thêm bò bía.
Quán xá ven đường tấp
nập lắm người qua.
Vậy mà nay Sài Gòn bỗng
đổ bệnh.
Quán vắng ven đường
đã đóng cửa đìu hiu
Từng góc phố vá chặt
những tường rào.
Tiếng người dân
khóc gào nhờ cầu cứu.
Cảnh tang thương
khi mẹ cha nằm xuống,
Con trẻ quặn đau
không thể vào chịu tang.
Ai đó lang thang
nơi lề đường chờ xin hàng cứu trợ
Mất việc rồi mà chẳng
thể về quê.
Nơi xóm trọ cô công
nhân nằm khóc,
Vơ vét sạch rồi
chẳng tiền sữa cho con?
Người mẹ già đếm tháng ngày giãn cách
Mong bình yên để được
đón con về
Ở trong khu cách ly tiếng con thơ gọi mẹ
Chỉ có thể chờ từng
giọt sữa cô y tá truyền cho.
Ngày mai đây khi
tháng 9 mùa thu
Mùa tựu trường, để
em thơ đi học
Có kịp không, hay vẫn
là giãn cách?
Khi F1, F0 vẫn nối
tiếp mỗi ngày.
Sài Gòn ơi, 100
ngày rồi đó,
Đến bao giờ trở lại
giống ngày xưa?
Ngày đông vui, đồng
bào cùng nhộn nhịp
Tết đoàn viên, Nam
Bắc được sum vầy
Để anh hai Sài Gòn lại
thêm hảo sản,
đón bạn bè khắp bốn
bể năm châu!
Trần Trà My
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét